Cô Nguyễn Thị Phương cùng Hội đồng sư phạm nhà trường
trong ngày khai giảng năm học 2024 - 2025
Không khó để bắt gặp hình ảnh cô Phương trong sân trường, lúc thì ân cần nắm tay một học sinh lớp Một đang rụt rè những ngày đầu đến lớp, khi lại tỉ mỉ chỉnh lại chiếc khăn quàng đỏ trên vai một em nhỏ. Với học sinh, cô không chỉ là cô hiệu trưởng mà còn là một người mẹ, luôn lo lắng, yêu thương và dõi theo từng bước trưởng thành của các em.
Với cô, mỗi đứa trẻ là một mầm non cần được vun đắp, chăm sóc bằng tình thương và sự thấu hiểu. Cô không chỉ quan tâm đến thành tích học tập của các em mà còn lắng nghe những câu chuyện, những nỗi buồn thầm lặng của từng học sinh.
Trong số rất nhiều học sinh cô quan tâm, có câu chuyện về một em học sinh lớp 4 năm học 2023 – 3034 khiến ai cũng xúc động – câu chuyện về em Đỗ Tuấn Tú.
Em Đỗ Tuấn Tú là một cậu bé có hoàn cảnh đặc biệt, bố mẹ chia tay, mẹ bỏ đi lấy chồng, bố lấy vợ bé và chuyển đi nơi khác làm ăn, em ở lại với ông bà nội, ông nội bị bệnh hiểm nghèo, bà nội thường đi bán hàng ở chợ từ sớm tinh mơ đến tối mới về nhà. Em thiếu sự quan tâm, chăm sóc từ gia đình, lớn lên trong sự lạc lõng và dần mất đi động lực đến trường. Những buổi vắng mặt của em ngày một nhiều, khi thì viện cớ ốm, lúc lại lang thang đâu đó thay vì ngồi trong lớp học. Cô Phương không thể làm ngơ.
Một chiều muộn, khi tan học, cô quyết định tìm đến nhà học sinh Đỗ Tuấn Tú, gian nhà thuê tạm nhỏ, tuềnh toàng, trống trải, ông nội ốm yếu ngồi bó gối trên giường khiến cô càng thêm xót xa. Ngồi trước cậu học trò với đôi mắt buồn và lảng tránh, cô nhẹ nhàng trò chuyện, hỏi han, lắng nghe những chia sẻ của em. Cô động viên hai ông cháu, trước lúc ra về, nắm chặt đôi bàn tay bé nhỏ của em, cô nhẹ nhàng nói:"Cô luôn mong con được hạnh phúc. Học tập không chỉ là nghĩa vụ, mà là cơ hội để con có một tương lai tốt đẹp hơn. Con hãy đến trường cùng thầy cô và các bạn, cô sẽ luôn bên con!"
Những lời nói ấy chạm đến trái tim của Tú, nhưng thay đổi không thể đến ngay lập tức. Vài ngày sau, em lại tiếp tục bỏ học. Lần này, cô Phương trực tiếp đi tìm em. Cô cùng các thầy cô giáo đã kiên nhẫn tìm đến từng con phố, từng quán trò chơi điện tử, từng góc công viên - nơi có thể là chốn trú ẩn của cậu học trò lạc lối.
Khi tìm thấy Tú, cô không tức giận, cũng không trách mắng. Cô chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay em và nói: "Hôm nay, con hãy về với cô; ngày mai, con vẫn có thể bắt đầu lại."
Ánh mắt em chợt dao động, cậu bé ngoan ngoãn theo cô về trường, cô ân cần hỏi: “Sáng nay con đã ăn gì chưa?” Tú rụt rè lắc đầu, cô đã đi mua cho em ăn bữa sáng, nhìn cậu học trò ngồi tại phòng mình ăn ngon lành mà đôi mắt cô nhòe đi... và từ đó, hành trình đưa Đỗ Tuấn Tú trở lại với con đường học tập bắt đầu. Cô Phương không chỉ động viên em mà còn phối hợp với giáo viên chủ nhiệm, các bạn học để giúp em dần thích nghi lại với lớp. Cô trao đổi với gia đình buổi trưa gia đình nên cho con ở lại trường ăn bán trú, nghỉ ngơi, thầy cô chăm sóc em, cô đã tặng em bữa ăn trưa hàng ngày. Cô liên tục theo sát, khuyến khích em từng chút một. Và rồi, Đỗ Tuấn Tú đã không còn bỏ học nữa. Em bắt đầu cười nhiều hơn, học tốt hơn, và dần dần tìm thấy ý nghĩa của việc đến trường.
Hay như trường hợp em Lê Hồ Gia Bảo - Lớp 3A7 năm học 2024 - 2025, hoàn cảnh gia đình của em rất phức tạp, bố mất sớm từ năm em 3 tuổi; mẹ đi lấy chồng khác không thể liên lạc được, để cho chị gái cùng cha khác mẹ (sinh năm 1991) chăm nuôi. Một buổi chiều cuối tuần, em cũng bỏ nhà đi bằng xe đạp và để lại thư với nội dung: “Em xin lỗi vì đã làm chị thất vọng, em chỉ mong chị đừng tìm em.”. Sáng thứ Hai, người chị mới báo lên cô giáo chủ nhiệm xin nghỉ học vì tối qua đến sáng nay em chưa về. Biết được tin, cô Phương đã báo báo lãnh đạo phòng Giáo dục, nhờ công an phường phối hợp tìm đỡ, đồng thời, cô cùng đồng nghiệp tỏa đi tìm em. Cô hỏi thăm thì được người dân đi thể dục sớm tại công viên Vườn hoa Gia Lâm cho biết họ có gặp một học sinh như vậy. Sau khi tìm được em, chở em về trường, cô cũng đã lựa lời động viên hai chị em để học sinh và chị của em bớt sợ. Cô quan tâm, đóng tiền ăn cho em hàng ngày, cô cũng kêu gọi thầy cô trong nhà trường cùng hỗ trợ, để em yên tâm đến trường.
Không chỉ dành sự quan tâm đặc biệt đến những học sinh như em Đỗ Tuấn Tú, em Lê Hồ Gia Bảo, cô Phương còn không ngừng nỗ lực phát triển trường Tiểu học Ngọc Thụy trở thành một ngôi trường hạnh phúc thực sự.
Cô tin rằng, một ngôi trường không chỉ là nơi dạy chữ mà còn là nơi chắp cánh ước mơ, vì vậy, cô đã tiên phong xây dựng một không gian học tập xanh, sạch, đẹp, nơi học sinh không chỉ học mà còn được vui chơi, khám phá và phát triển toàn diện. Những hàng cây xanh mát, góc thư viện xanh với nhiều cuốn sách hay, những bức tường tranh bích họa rực rỡ sắc màu – tất cả đều là thành quả của cô cùng tập thể giáo viên đã dày công gây dựng.
Góc vui chơi – Góc thư viện xanh của HS trường Tiểu học Ngọc Thụy
Không dừng lại ở đó, chương trình "Xuân ấm áp – Tết yêu thương" dành tặng những suất quà cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn ngay tại trường đã trở thành hoạt động thường niên của các thầy cô giáo trường Tiểu học Ngọc Thụy. Những món quà tuy không lớn nhưng chứa đựng tình cảm ấm áp, giúp các em có thêm động lực để vươn lên trong cuộc sống. Không chỉ quan tâm đến học sinh trong trường, cô Phương còn luôn đau đáu về những đứa trẻ kém may mắn ở những vùng quê nghèo. Cô đã chủ động kêu gọi giáo viên, phụ huynh và các tổ chức thiện nguyện cùng chung tay giúp đỡ những em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn. Có những lần, cô cùng các thầy cô giáo vượt hàng trăm cây số đến các vùng khó khăn của tỉnh Hà Giang, Yên Bái, Lạng Sơn, để tận tay trao quà cho các em nhỏ. Cô không quản ngại đường xa, gian khổ, chỉ mong những nụ cười hạnh phúc của các em khi nhận được sự sẻ chia, động viên. Cô luôn tâm niệm rằng, giáo dục không chỉ là truyền đạt kiến thức mà còn là nuôi dưỡng tâm hồn, dạy các em biết yêu thương và sẻ chia với những người xung quanh.

Tham gia tặng quà học sinh có hoàn cảnh khó khăn
trường TH Hữu Kiên huyện Chi Lăng, Lạng Sơn
Không chỉ dừng lại ở vai trò quản lý, cô còn trực tiếp hướng dẫn và khuyến khích giáo viên trong trường đổi mới phương pháp giảng dạy, áp dụng công nghệ thông tin vào bài giảng. Cô luôn động viên các thầy cô sáng tạo, linh hoạt trong cách truyền đạt để mỗi tiết học trở nên sinh động, hấp dẫn hơn. Nhờ đó, học sinh không chỉ tiếp thu kiến thức dễ dàng mà còn ngày càng tự tin, năng động và hứng thú hơn với việc học. Có giáo viên nào nghỉ ốm, nghỉ việc gia đình, cô sẵn sàng đứng lớp thay, dạy học bằng cả trái tim tràn đầy nhiệt huyết, tận tụy, say mê. Những phút giây được đứng trên bục giảng thực sự có sức lôi cuốn đối với cô. Cô tận tình chỉ bảo học trò, cặn kẽ với từng mảng kiến thức, lấy kinh nghiệm sống của mình lồng ghép trong bài giảng...Sau mỗi giờ học, học trò lại quây quần quanh cô, vui vẻ chuyện trò... Đó thực sự là hạnh phúc!
Suốt những năm tháng gắn bó với sự nghiệp giáo dục, cô Nguyễn Thị Phương đã không ngừng cống hiến, để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng học sinh, đồng nghiệp và phụ huynh. Những nỗ lực ấy đã được ghi nhận qua rất nhiều giấy khen, bằng khen từ các cấp lãnh đạo ngành giáo dục và chính quyền địa phương.
Cô đã nhiều lần được công nhận là "Chiến sĩ thi đua cấp cơ sở", và đặc biệt, cô đã vinh dự nhận danh hiệu "Nhà giáo Ưu tú" – một sự ghi nhận cao quý cho những cống hiến không mệt mỏi của cô đối với sự nghiệp trồng người.
Mỗi con người đều có những người thầy mà mình nhớ mãi. Không chỉ vì họ dạy ta kiến thức mà còn vì họ đã gieo vào lòng ta những bài học về tình yêu thương, về lòng nhân ái. Cô Nguyễn Thị Phương chính là một người thầy như thế.
Dưới sự dẫn dắt của cô, trường Tiểu học Ngọc Thụy không chỉ là một ngôi trường mà còn là một mái nhà, nơi các em học sinh được yêu thương, được quan tâm và có cơ hội vươn lên trong cuộc sống.
Cảm ơn cô, người đã dành cả đời mình để thắp sáng những ước mơ, để gieo vào lòng bao thế hệ học trò những bài học không chỉ nằm trên trang sách mà còn trong từng khoảnh khắc của cuộc sống.
Cô Phương cùng đoàn thiện nguyện tặng quà cho học sinh Hà Giang