Hôm nay, tôi tới trường từ sớm, ngôi trường quen thuộc hiện lên với vẻ đẹp lạ kì. Cổng trường sừng sững, bên trái là dòng gạch đỏ đun sang trọng ốp nổi dòng tên vàng lấp lánh: “Trường Tiểu học Ngọc Thụy”. Sáng sớm, ngôi trường như còn đang chìm trong giấc ngủ say, im lìm và thoảng hiện trong màn sương lãng đãng. Hai hàng cây phim phăng phắc như những vệ sĩ canh gác, chỉ có khoảng sân rộng là đang cựa mình tỉnh dậy, bắt đầu ngày mới. Ông mặt trời thức dậy sau hàng cây, chiếu những tia nắng mới nhuốm vàng cả ngôi trường. Chẳng biết từ lúc nào, những chú chim non tỉnh giấc, sà xuống mặt sân rồi vươn mỏ hót vang bản nhạc bình minh.
Học sinh tới mỗi lúc một đông, mặt trời lên cao hơn làm bừng sáng cả ngôi trường. Dưới nắng, hàng phượng rung rinh những chiếc cành mềm mại, thả những chiếc lá xinh theo gió vương trên tóc bạn đùa vui. Những bồn hoa tươi thắm đua nhau khoe sắc: hoa mẫu đơn bông đỏ bông vàng rực rỡ, hoa trạng nguyên đỏ rực ken đều xung quanh làm nền cho những thân bàng xù xì, cổ kính và những hàng ghế đá nhắn thín mời mọc. Bức tường vàng ửng lên trong nắng như rực rỡ tươi vui trong ngày mới, chào đón chúng tôi tới lớp.
Giờ học, sân trường vắng lặng, chỉ có tiếng giảng bài ấm áp của cô và tiếng đọc bài lảnh lót của bạn vang trong gió. Trong lớp, bảng đen bóng loáng, bàn ghế thẳng tắp thơm mùi gỗ mới, đèn điện sáng trưng, máy chiếu hiện đại và những chiếc điều hòa mát rượi như nhắc nhở chúng em thêm nỗ lực phấn đấu học hành tiến bộ. Nhìn bao quát xuống lớp học là ảnh Bác Hồ mỉm cười với chúng em. Mỗi lần nhìn ảnh Bác, em lại nhớ lời Bác dặn: "Học để mai sau xây dựng nước nhà". Lời dặn dò của Bác trong thư em luôn ghi nhớ, nó thúc giục chúng em thi đua rèn đức luyện tài, thi đua học tập tốt để tiếp nối bàn tay xây dựng quê hương.
Giờ ra chơi, các bạn học sinh ùa ra như ong vỡ tổ, phá tan không khí vắng lặng ban nãy. Lá cờ đỏ giữa sân trường như biết tới giờ nghỉ nên phấp phới bay trong gió. Vòm lá bàng, lá đa nghiêng hòa theo gió, tỏa rợp bóng mát cho học sinh chơi đùa. Các bạn ngồi say mê đọc sách bên ghế đá, mấy bạn chơi nhảy dây vui nhộn, bím tóc tung tẩy, trán bết mồ hôi nhưng vẫn rạng rỡ, háo hức. Giờ đồng diễn hát múa náo nhiệt và hoành tráng nhất. Chúng tôi làm thành một biển người với những động tác mềm dẻo, tiếng hát trong trẻo âm vang có khi hùng hồn, có khi mềm mại, động tác uyển chuyển mà tôi tưởng như trong một đại nhạc hội hùng tráng. Lòng tôi thấy vui thích và tự hào về trường mình biết bao.
Hóa ra, mỗi ngày, ngôi trường tôi đều đẹp đẽ và rộn vang tới vậy. Ấy thế mà khi sắp xa nó, tôi mới nhận ra. Dù đi tới đâu, tôi vẫn sẽ nhớ biết nhường nào, hình ảnh ngôi trường thân thương thấp thoáng dưới vòm lá xanh mát, nơi ngôi nhà Ngọc Thụy đã dẫn dắt tôi những bài học chập chững đầu tiên trong cuộc đời. Thân thương lắm, Ngọc Thụy mến yêu ơi!